Vài tuần trước, anh George của tôi qua đời. Cái chết của anh phần nào làm chúng tôi sốc vì một tuần trước khi mất, sức khỏe của anh khá tốt. Cuộc đời của anh nên được kể lại. Triết gia giáo sư Mircea Eliade từng nói, không một cộng đồng nào nên làm xấu người đã khuất.
Dù rất thông minh và đầy động lực, anh George chưa hề có cơ hội được học lên cao. Gia đình chúng tôi đông con, sống ở một nông trại nhỏ không đủ chu cấp nhiều cho cả nhà. Cũng như các anh chị lớn trong nhà, anh nghỉ học sớm để làm việc giúp gia đình. Và chuyện này cũng không lạ gì. Trong cộng đồng nhập cư thế hệ thứ hai nơi chúng tôi sinh trưởng, phần lớn thế hệ các anh chị lớn đều như vậy. Cũng như nhiều người khác như anh, câu chuyện của anh là câu chuyện từ bỏ ước mơ của mình để đem lợi ích đến cho người khác.
Cuộc đời của anh là câu chuyện tận tụy vì đức tin, vì gia đình, Giáo hội và cộng đồng. Đa phần anh buộc phải làm thế vì hoàn cảnh. Dù anh rất thông minh, có lẽ anh là người thông minh nhất nhà, nhưng hoàn cảnh buộc anh phải nghỉ học từ năm lớp 8 để phụ giúp gia đình. Kết quả, anh chưa thật sự có cơ hội làm việc mà anh mong muốn trong đời, cả về sự nghiệp lẫn chuyện hôn nhân và có gia đình; và với anh, hy sinh lớn nhất không phải là sự nghiệp mà là hôn nhân.
Anh George chưa hề muốn là người độc thân cả đời, nhưng cuộc sống và những cam kết của anh không cho phép anh kết hôn, anh sống cuộc đời độc thân (gần giống với linh mục và tu sĩ). Dù vậy, cũng như người sống độc thân theo lời khấn, cuối cùng thì cũng đem lại nhiều phúc phần cho anh. Anh có một gia đình rất lớn, với nhiều người trên khắp thế giới xem anh là anh em, là người chỉ dẫn, là người bạn tin cẩn. Từ khi anh qua đời, hàng loạt thư từ, e-mail, tin nhắn, điện thoại từ khắp nơi gởi về chứng tỏ địa vị của anh trong cuộc đời họ. Anh chết trong độc thân, nhưng anh chết như một người được yêu thương.
Tuy nhiên, mọi chuyện này đều có cái giá của nó. Những người được anh tâm tình về những chán nản của anh, họ biết cái giá mà tâm hồn anh phải trả cho đời sống độc thân này. Nhiều lúc, anh chỉ cần tìm một nơi riêng tư và an toàn để trút nỗi chán nản và căng thẳng trong lòng, nhiều lúc anh không thể theo gương kiên nhẫn và quên mình của Chúa Giêsu. Tuy nhiên, anh luôn bày tỏ nỗi chán nản của mình nơi an toàn, để không làm tổn thương bất kỳ ai. Anh luôn vượt lên nỗi chán nản của anh. Phần sâu thẳm nhất trong anh luôn thân ái và hóm hỉnh. Anh đi đâu là đem tiếng cười đến đó.
Hơn nữa, anh còn là con người của đức tin và của Giáo hội. Giáo hội là phần cốt yếu, anh xem như gia đình, và anh đã dốc hết mình, cho cả Giáo hội địa phương vùng nông thôn nơi anh sống và cho cả Giáo hội ở tầm vóc lớn hơn. Hơn 20 năm, anh giúp dẫn dắt chương trình Đào tạo Giáo dân và hỗ trợ mục vụ giới trẻ ở giáo phận quê nhà. Sự tận tụy và năng lực của anh đem lại cho chương trình đã được nhiều người công nhận. Thật vậy, có lần, giám mục địa phương đã nói với anh: “George, tôi có một câu hỏi cho anh, anh muốn tôi phong chức cho anh ngay giờ, hay anh muốn vào chủng viện vài năm”. Mục vụ trong tư cách linh mục hẳn là ước mơ thành hiện thực với anh, nhưng những người hiểu anh cũng biết lý do vì sao anh từ chối lời mời đó. Anh vẫn còn nhiều nghĩa vụ với gia đình và cộng đoàn mà anh cảm thấy mình không thể từ bỏ. Có thể đặt câu hỏi về lựa chọn đó, nhưng đó là lựa chọn từ sự tận tụy và quên mình, đặt nhu cầu của người khác lên trước bản thân.
Trong Tin Mừng, thánh Gioan đã mô tả chuyện sau khi Chúa Giêsu chết, binh lính đâm vào cạnh sườn Ngài và “lập tức máu và nước chảy ra” từ thân xác đã chết của Ngài. Một hình ảnh đáng để chúng ta chú ý! Sự sống tuôn trào từ xác chết! Sau khi Chúa Giêsu chết, các môn đệ cảm thấy mình được Ngài nuôi dưỡng một cách sâu sắc hơn cả khi Ngài còn sống. Từ tinh thần mà Chúa Giêsu để lại, họ cảm nhận được sự sống và sự thanh tẩy tuôn tràn.
George cũng để lại tinh thần như thế. Mọi người quen biết anh sẽ tiếp tục nhận lấy tinh thần ấy, quên mình, hy sinh ước mơ của mình vì gia đình và Giáo hội, sẵn sàng gánh lấy nản lòng và căng thẳng vì người khác. Và chúng ta còn được nuôi dưỡng bằng sự hài hước và vui vẻ anh mang lại, một phẩm chất thể hiện cả trí thông minh và niềm vui sống của anh.
Anh đã sống một cuộc đời tốt lành. Anh đã chết như một người được yêu thương. Anh sẽ được cả gia đình rộng lớn tưởng nhớ, gia đình mà anh đã hy sinh hôn nhân và có con cái riêng cho mình.